Truyện tranh về điều lệ bảo vệ trẻ em, Quận Meguro
Lời: Kimura Yuichi , Tranh: Suzuki Atsuko
Chuột con luôn tự cho rằng:
- Mình thật là vô dụng.
Đến tận hôm qua trời vẫn mưa liên tục, ấy vậy mà hôm nay trời lại nắng chang chang.
Chuột con và các bạn cùng nhau đi dã ngoại.
Chuột con mải mê nhìn lên bầu trời xuýt xoa “Oa, thật là đẹp” thì các bạn đã đi xa tít đằng trước.
Chuột con vội vàng, ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo, thì may quá, đã đuổi kịp các bạn.
Còn các bạn thì không ai phát hiện ra đã lạc mất Chuột con một quãng đường.
Chuột con khẽ thở dài và nghĩ:
- Mình thật là vô dụng. Vì mình chậm chạp nên mới bị bỏ lại đằng sau.
Các bạn dừng lại và nghỉ chân một lúc, và Gấu con nói:
- Này các bạn ơi, mình có đem nhiều thật nhiều quả dâu đấy.
Rồi Gấu chia cho mọi người.
- Cho mình xin với.
Chuột con nói, nhưng đã không được chia cho phần .
Lúc đó Chuột con lại nghĩ:
- Mình thật là vô dụng, vì mình nói nhỏ quá nên không ai nghe thấy.
Các bạn đã đến bờ sông và mọi người bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Chuột con, Khỉ con và Cáo con cùng nhau đi lấy củi.
Trong khi Chuột con đang nhặt củi trong rừng, thì Khỉ con về ngang qua, trên tay ôm thật nhiều thanh củi to. Khỉ con nhìn Chuột con cười chế giễu:
- Bạn chỉ có thể lấy được ít thế thôi à?
Lúc đó, Chuột con lại buồn và nghĩ:
- Mình thật là vô dụng. Chỉ tại người mình bé nhỏ quá.
Bạn Chuột cố gắng hết sức nhặt lấy thật nhiều cành cây to để mang về, thì bước chân trở nên loạng choạng, xiên bên này, vẹo bên kia, cuối cùng đâm sầm vào Cáo con. Cáo con la toáng lên:
- Oái, bạn làm gì thế? Đau quá!
Chuột con thấy thất vọng về mình, và lại nghĩ:
- Mình thật là vô dụng. Mình thật vụng về mà.
Vừa lúc ấy, Chuột con nghe thấy tiếng mặt đất rung rung.
Chuột con thấy vừa sợ, vừa nghĩ:
- Mình thật là vô dụng, mình quá là nhát gan.
Chuột con kêu lên:
- Khỉ con ơi, tớ muốn vào trong hang kia.
Và chạy đi một mạch.
- Ơ, bạn nói gì thế?
- Định trốn làm việc hả?
Khỉ con và Cáo con tức giận đuổi theo, thì vừa lúc ấy .......
Ầm ầm ầm ....Oái!!!
Vừa lúc hai bạn chạy đuổi đến cửa hang, thì đất đá bị sạt lở và rơi xuống.
- Phù!! May quá!
Ba bạn đều kịp nấp vào trong hang, nhưng đất đá rơi xuống đã lấp kín miệng hang không thể ra ngoài được nữa.
Có lẽ, vì trời mưa liên tiếp mấy ngày liền đã làm cho các lớp đất bị ngấm nhiều nước, trở nên nặng nề, vì thế mà bị sạt lở.
Ba bạn nhỏ cố gắng đẩy hết sức cũng không làm cho khối đất nhút nhích một chút nào.
- Ôi, làm thế nào bây giờ?
Trong hang rất là tối. Nhưng Chuột con cứ ra sức đào và đào, đến khi phủi được viên đá ra thì đã đào được một cái lỗ nhỏ.
Từ đó ánh sáng có thể lọt vào trong hang. Cái lỗ nhỏ ấy chắc chỉ đủ cho mỗi Chuột con chui qua mà thôi.
Chuột con nhìn thấy vẻ mặt của hai bạn mình khi nhìn đăm đăm vào ánh sáng rọi vào trong hang ấy mà thoáng chút ngạc nhiên. Bình thường, hai bạn tự tin ngời ngời, thế mà bây giờ lại lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng như thế.
- Mình sẽ chui ra ngoài và gọi người đến giúp.
- Ừ, nhờ bạn đó.
- Cẩn thận nhé.
Vừa chui lọt ra khỏi lỗ, Chuột con có cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh, và chạy đi thật nhanh.
- Mình nhất định sẽ cố hết sức để cứu hai bạn ấy.
Khi Chuột con chạy đến bờ sông thì thấy các bạn đang chuẩn bị nấu ăn.
Chuột con lại gần bên Gấu con và nói:
- Này, này, nguy rồi Gấu ơi.
- Mình đang cắt rau, mình bận lắm.
Gấu con tỏ ra không muốn quan tâm đến lời Chuột con nói.
Sau đó, Chuột con nói với Thỏ con và Lợn rừng con:
- Hai bạn à, có sạt lở đất đấy.
Thế nhưng, hai bạn lại trả lời Chuột con một cách thờ ơ:
- Thế à, đợi bọn mình làm xong việc đã rồi nói tiếp nhé. Nói rồi, hai bạn bỏ đi ra bờ sông để rửa bát.
Nhưng Chuột con nhất định phải đưa các bạn đến cứu Khỉ con và Cáo con.
- Hmm, thế này vậy...
Chuột con nắm lấy đuôi của Chồn con và Lợn rừng con và ra sức kéo đi.
- Ôi, đau quá!
- Bạn làm gì thế?!
Thế là Chuột con bị văng ngược lại và ngã lăn ra bãi cỏ.
- Híc, chẳng ai nghe mình nói cả, chít chít, mình thật là vô dụng.
Hay mình thôi đi, cứ mặc kệ hai bạn kia vậy.
Chuột con bắt đầu thấy nản và không còn muốn cố thêm nữa.
Chuột con ngước nhìn lên bầu trời bao la, và bỗng nhìn thấy trên bầu trời mênh mông ấy xuất hiện gương mặt đang cầu cứu của hai bạn Khỉ con và Cáo con. Chuột con thấy bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên.
- Đã đến nước này thì chỉ có thể tự mình đi cứu hai bạn thôi.
Chuột con vớ lấy cái xẻng và chạy đi về phía hang. Chuột con bắt đầu xúc xúc, đào đào.
Thế nhưng, dẫu đã rất cố gắng, Chuột con cũng chỉ xúc ra được một chút xíu đất mà thôi.
Dù vậy, Chuột con vẫn tiếp tục đào không ngừng nghỉ, đến nỗi trên tay Chuột con chi chít những vết trầy xước.
Chuột con dần dần thấm mệt, đuối sức và nằm gục trên mặt đất. Chuột con lẩm bẩm tự trách minh:
- Mình thật là vô dụng, mình ... đúng thật là ... vô dụng ...
Vừa lúc ấy, đột nhiên mọi người từ sau bước tới. Người thì cầm xẻng, người thì cầm thùng để phá khối đất đá.
Gấu con vô cùng khoẻ mạnh, lấy cái xẻng thật to và đào đất lên.
Lợn rừng con thì dùng cả hai tay cầm hai cái xẻng nhỏ đào đất thật nhanh.
Thỏ con và Chồn con thì hốt đất đá vào thùng và mang đi đổ ra đằng sau.
- Ôi, mọi người giỏi quá !
Chuột con cứ mải mê nhìn các bạn làm việc mà lòng đầy thán phục.
Rồi lại tự trách bản thân mình:
- Mình thật là vô dụng.
Vừa nhút nhát, hậu đậu, nói năng lí nhí, người lại bé, không giúp được gì cho ai ...
Chuột buồn bã nhắm chặt mắt lại.
Thì ...
- Bạn không vô dụng đâu.
Có tiếng ai đó nói từ sau lưng.
- Ơ...
Chuột con quay người lại thì thấy Cáo con và Khỉ con đang đứng ở đó.
- Ôi, hai bạn đã được cứu rồi hả, tốt quá, thật là tốt quá rồi!
- Đều là nhờ bạn cả đấy.
- Từ sự việc lần này bọn mình đã nhận ra rằng, vì bạn thấp bé nên mới cảm nhận được mặt đất rung nhanh hơn bọn mình.
- Đúng vậy, vì bạn nhỏ hơn người nên rất nhạy cảm với những nguy hiểm, cũng nhờ vậy mà bạn mới chui qua được cái lỗ nhỏ kia.
- Bởi thế cho nên, Chuột con à, bạn chẳng phải là người vô dụng đâu.
Cảm ơn bạn nhiều lắm.
Các bạn khác cũng nói theo:
- Phải đấy, lúc nãy Chuột con đã rất cật lực.
- Vì thế mà bọn mình mới chú ý mà đến đây.
- Chuột con đã rất cố gắng rồi.
- Bạn rất cừ, Chuột con ạ.
Chuột con xúc động không nói nên lời.
Mây lãng đãng trôi, dưới bầu trời xanh, có tiếng kêu... òn ọt... các bạn nhỏ đã quá đói bụng rồi, giờ cơm trưa đã đến.
- Mời các bạn ăn cơm, chúng ta cùng ăn cơm.
Lần này, hoà trong tiếng nói của các bạn, là tiếng của Chuột con vang lên rất rõ.
おくづけ
目黒区子ども条例のえほん 「すごいよ ねずみくん」ベトナム語
さく:きむら ゆういち
え:鈴木アツコ
翻訳:Phạm Phi Hải Yến
朗読:Le Hoang Thuy Vy
校正:近藤美佳、Tran Thanh Hang
音楽:秋山裕和
企画:にほんごの会くれよん
制作:多言語絵本の会RAINBOW
協力:一般社団法人大阪ベトナム友好協会
"Tác phẩm này không được bán, điều chỉnh hoặc sửa đổi."